Bản ghi chép: Cuộc sống hạnh phúc ở triều Thanh
Phan_12
Vì biết được chân tướng của chuyện “cắt thịt cứu tổ mẫu”, Điềm Nhi đối với Bát phúc tấn ‘tiên nữ’ rất kiêng dè, thấy nàng ta bế con, trái tim nàng không khỏi nhảy thót ra khỏi lồng ngực.
Tám Cân thì tất nhiên chẳng hay chẳng biết gì, cũng không biết mẫu thân lo âu, chỉ thấy có người cười với mình, thì cũng cười khanh khách đáp lại thôi. Một nụ cười này, càng dẫn dụ sự chú ý của đám người bên cạnh. Ngay cả Ngũ phúc tấn ‘oán phụ’ cũng không nhịn được mà nở nụ cười.
Chương 23: Bát quái
Hôm nay mọi người tới mừng đầy tháng tiểu a ca, trọng tâm câu chuyện, tất nhiên là vây quanh tiểu a ca rồi.
Người này nói, tiểu a ca vầng trán cao, vuông tròn đầy đặn, vừa nhìn liền biết cực kỳ có phúc khí đấy. Người kia nói, tiểu a ca hai tròng mắt linh động, tương lai nhất định thông minh lanh lợi rồi. Còn có người nói tiểu a ca thân mình chắc nịch, tứ chi cứng cáp, mai sau Đại Thanh chúng ta nhất định sẽ có thêm một Ba Lỗ Đồ* chứ chẳng chơi.
(* Ba Lỗ Đồ: dũng sĩ, là một danh hiệu vinh dự của người Mãn Châu trong triều đại nhà Thanh.)
Cho dù da mặt Điềm Nhi siêu dày, cũng bị những lời nịnh hót này làm xấu hổoát mồ hôi.
Đang thao thao khen ngợi, Tiểu Hỉ Tử tiến vào báo, nói giờ lành đã đến.
Điềm Nhi khẽ gật đầu.
Tiền ma ma thực có nhãn lực đón lấy tiểu chủ tử từ trên tay mọi người.
Không bao lâu, đã thấy Tô Bồi Thịnh khom người đi đến, cầm trong tay một cây cung gỗ nhỏ. Theo quy củ của người Mãn, nhà nào mới có đứa bé ra đời, nếu là bé trai thì treo cung tên ngay tại cổng chính, nếu là bé gái thì cột một dải lụa đỏ. Đem cung tên nho nhỏ đặt trên khay, tiếp theo bảy tám tát mãn mặc hắc y rung chuông đồng đi đến, Tiền ma ma đặt Tám Cân lên hương án đã chuẩn bị từ trước, một đại tát mãn đầu lĩnh trước đem cung tên thu vào trong túi, sau đó lại lấy ra một cành liễu, vẩy nước khắp người Tám Cân, nhằm ý xua ma đuổi tà. Nghi thức này ước chừng làm một khắc chung, mới xem là đại công cáo thành.
Tám Cân vậy mà rất biết điều, không khóc không náo, còn nhìn chăm chăm không ngừng vào nhóm người tát mãn đeo mặt nạ dọa người kia, vẻ mặt rất chi là tò mò.
Điềm Nhi trong lòng khẽ nhẹ nhõm, sau khi dặn đám người Tiền ma ma, Phỉ Thúy trông nom Tám Cân, liền mời mọi người đi tới chánh đường, chuẩn bị nhập tiệc.
Lần thiết yến này, tổng cộng có hai mươi bàn. Khách nữ ngồi một bên, cách tấm bình phong gỗ mun ‘Biên bức lưu vân*’ tám mảnh, có thể nghe thấy rõ ràng tiếng ồn ào bên ngoài.
(* Biên bức lưu vân: dơi bay trong mây, một loại hoa văn mang ý nghĩa may mắn cát tường; “bức”: con dơi, đồng âm với “phúc”, /lưu vân: tường vân, ý chỉ cát tường à Biên bức lưu phân = Vạn phúc lưu vân)
Trong chốc lát, liền có một loạt nha hoàn áo hồng bưng đồ ăn lên, trên bàn tiệc bày mỹ tửu, món ngon vật lạ, có thể nói là cái gì cần có đều có. Mọi người đều là người thông minh, tất nhiên sẽ không có trường hợp nói ra lời thất lễ nào, đều lựa lời vui mà nói, trong lúc nhất thời có thể nói là không khí hòa hợp, cười nói vui vẻ.
Điềm Nhi ngẩng đầu bất động thanh sắc quan sát mọi người, từ chỗ ngồi của nàng đại khái có thể thấy được toàn bộ phạm vi giao tiếp.
“Nhân duyên” của Bát phúc tấn Quách Lạc La thị quả thật là cực tốt, Tam phúc tấn Đổng Ngạc thị, Cửu phúc tấn Đống Ngạc thị, cùng với những vị phúc tấn thế tử, phu nhân đại thần khác, tất cả đều vây quanh nàng ta, nổi bật còn hơn cả nữ chủ nhân chân chính là nàng đến ba phần.
Đang nói chuyện, cũng không biết là ai nhắc tới hôm nay sao không thấy mặt Thập Tứ phúc tấn Hoàn Nhan thị.
Đối mặt với trường hợp có chút an tĩnh, Điềm Nhi thản nhiên buông đũa bạc trong tay, cười nói: “Mọi người sợ là không biết, Thập Tứ đệ muội gần đây bị thời tiết nóng làm trong người khó chịu, còn đang ở nhà tĩnh dưỡng.”
Mọi người nghe xong lại liếc mắt nhìn nhau, trong đó có ít người bí ẩn nhếch khóe miệng, bộ dạng như có bí mật gì đó, lại ngầm hiểu nhau. Điềm Nhi ‘đầu dưa’ giật mình một cái, trông tình huống này, khả năng là có chuyện gì đó mà mình không biết.
Thời gian từng chút trôi qua, tiệc đầy tháng của Tám Cân cũng dần dần kết thúc. Thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn, sau khi đồng thanh chúc mừng một lần cuối cùng, đám Thiên hoàng quý tộc này cũng lục đục kéo nhau cáo từ ra về.
Điềm Nhi lặng lẽ kéo tay Thập tam phúc tấn, ý bảo nàng nán lại một chút. Hai người cùng nhau trở lại buồng trong, Điềm Nhi đi xem thử Tám Cân thế nào, tiểu gia hỏa kia đã uống sữa xong, lúc này đã lăn ra ngủ.
“Thằng bé này cũng thật cứng cáp.” Thập tam phúc tấn Triệu Giai thị cười nói: “Lần trước tới đây, còn khuyên ngươi không cần phải gấp. Không ngờ vừa đảo mắt một cái, ngay cả con trai cũng đầy tháng rồi.”
Điềm Nhi cười trả lời: “Hoằng Xuân thế nào rồi? Ấy vậy mà đã lâu không thấy thằng bé.”
Nhắc tới con trai bảo bối của mình, Triệu Giai thị mặt mày đều mang ý cười: “Đã biết gọi mẹ rồi.”
Hai chị em dâu trò chuyện về đám con cái xong, lúc này Điềm Nhi mới chuyển đề tài đến chuyện khác.
“... Hôm nay ở bữa tiệc, lúc ta nhắc tới Thập Tứ đệ muội, thần sắc mọi người hình như có ẩn tình, ngươi có biết vì sao không?”
Triệu Giai thị thần sắc không đổi, trả lời: “Kỳ thật cũng không phải chuyện lớn gì, nếu Tứ tẩu muốn nghe, ta cũng không ngại nói cho tẩu, chỉ coi như là tán gẫu mà thôi.”
Điềm Nhi gật gật đầu, bộ dạng chăm chú lắng nghe.
“Chuyện là như vầy, trước đó vài ngày, Thập Tứ gia phi ngựa trên phố, đụng bị thương vài người dân. Chuyện này vốn cũng không có gì, cũng không biết ở đâu nhảy ra một thiếu niên lang, ngay tại chỗ chỉ trích Thập Tứ đệ là xem mạng người như cỏ rác, lại nói quá trời đạo lý gì mà: Thiên tử phạm pháp, tội như thứ dân. Tẩu cũng biết tính tình Thập Tứ đệ rồi đó, kiêu ngạo cực kỳ, bị người ta xé da mặt trước bao nhiêu con mắt nhìn trừng trừng như vậy, tất nhiên là phải nổi giận rồi.”
Điềm Nhi nghe vậy trong lòng cũng cảm thấy có chút thú vị. Đám thiếu niên lang quyền quý phóng ngựa ngay trên đường phố, đó là hình ảnh mà dân chúng trong kinh thành nhìn mãi cũng quen. Mấy năm gần đây quả thật cũng gây không ít phiền toái cho dân chúng. Tuy nhiên cũng rất ít phát sinh chuyện đụng chết người, nặng lắm chỉ là bị thương, sau đó bồi thường chút ngân lượng mà thôi. Đương nhiên, làm như vậy quả thật là không đúng, triều đình cũng từng công khai ban lệnh cấm. Nhưng bọn họ chính là con cháu Thiên gia a, ở trong nhà mình, còn không phải muốn chạy thế nào liền chạy liền chạy thế ấy sao.
“Người thiếu niên kia cũng thật dũng cảm há!” Điềm Nhi thật lòng bội phục hắn. Nếu là mình á, cho dù trước mắt thấy chuyện này, cũng tuyệt đối không dám vì vài người dân mà đi lý luận với đường đường là hoàng tử a ca đâu.
“Đến đây còn chưa hết...” Triệu Giai thị nhướn mày, trên mặt lộ ra nụ cười cổ quái: “Thập Tứ gia tức giận, đương trường vung roi ngựa trong tay lên liền quất tới thiếu niên kia.”
Điềm Nhi khẽ hít một hơi lạnh.
“Ai ngờ đến, một roi này vừa quất xuống, lại rút ra một đại cô nương.”
“Ai?” Có ý gì a.
“Nghe nói Thập Tứ gia vừa vung roi, thiếu niên kia liền cúi đầu né, đúng lúc roi quất lên mũ, rớt ra một đầu tóc đen.”
Cái miệng nhỏ của Điềm Nhi đã trương thành một vòng tròn lớn, lộ ra một biểu tình ‘Té ra là thế’. Nói cách khác ——
“Nữ giả nam trang?”
Wow, đây chính là màn chỉ xuất hiện trong kịch thôi a.
Bất quá lại nói, nếu đơn giản chỉ có nhiêu đó, hôm nay trên mặt mọi người cũng sẽ không lộ ra nụ cười cổ quái như vậy, sợ là còn có đoạn sau...
Công tử Hoàng gia - tôn quý - kiêu ngạo gặp phải thiếu nữ dũng cảm - không khuất phục quyền quý. Sao thấy giống giống ——
“Thập Tứ gia, hắn...” Điềm Nhi vẻ mặt nhiều chuyện hỏi: “Nhìn trúng cô nương kia rồi!?”
Triệu Giai thị nghe vậy, hơi nở nụ cười.
Nhưng mà, nếu chuyện chỉ có như thế, nhiều lắm cũng là phủ Thập Tứ gia có thêm một phòng thiếp thất thôi. Có trách thì trách ở ——
“Cô nương kia không gả?”
“Là thế này, nàng ta nói mình là con gái nhà lành, đời này chỉ làm phu nhân chính thất, không có khả năng làm tiểu thiếp cho người khác.” Triệu Giai thị nhướn mày, có chút xem thường nói. Ở trong mắt nàng, một cô gái ăn mặc như vậy chạy ra đường, còn không biết sống chết ngăn đón ngựa hoàng tử a ca, cho dù là người trong sạch, đó cũng là trong sạch có giới hạn.
“Đám nam nhân đều thích con gái quật cường.” Triệu gia thị chẳng buồn quan tâm nói: “Càng không có được, thì càng sinh lòng hiếu thắng, càng luyến tiếc buông tay.”
Kết quả là Thập Tứ gia ngày ngày chạy đến nhà cô nương kia. Trong cái kinh thành ‘đánh rắm lớn một chút cũng gây nên chuyện’ này, hành động ân cần nhiệt tình không từ nào tả nổi như thế kia, làm sao mà cả thành không biết, tin tức tràn ngập “màu phấn hồng” (quan hệ bất chính) như thế, hiển nhiên cũng thể không giấu giếm được.
“Ha ha... Đây thật là.” Điềm Nhi thật sự cảm thấy rất buồn cười. Nghĩ bụng: Chẳng trách Thập Tứ phúc tấn Hoàn Nhan thị thích “bệnh” như thế.
“Thập Tứ đệ tuy là hoàng tử, nhưng cũng không thể làm cái loại chuyện cướp đoạt dân nữ đâu.” cô nương nào đó có chút xấu xa nhún vai nói: “Kỳ thật ta cũng muốn gặp cô nương kia một lần cho biết, không biết quốc sắc thiên hương thế nào, mà khiến đường đường là hoàng tử a ca của chúng mê muội thành như vậy.”
“Bất quá là làm trò ‘lạt mềm buộc chặt’ mà thôi.” Triệu Giai thị cười lạnh một tiếng.
Hai chị em dâu lại trò chuyện thêm một lát, Triệu Giai thị mới cáo từ ra về.
Hôm nay trong bữa tiệc, Điềm Nhi được người kính vài chén, cũng uống không ít. Vừa yên tĩnh xuống, người liền nổi lên tính lười biếng. Sau khi rửa mặt chải đầu xong, liền leo lên tháp, tựa lên gối mềm nhắm mắt đánh một giấc.
Chương 24: Gió nổi lên
Điềm Nhi bị đè nặng mà tỉnh.
Mơ mơ màng màng mở hai mắt ra, liền nhìn thấy bộ mặt nghiêng của nam nhân đang vùi trong ngực mình.
Một vệt đỏ hồng nhanh chóng nhuộm lên hai gò má, nàng có chút khó khăn gắt giọng: “Nặng quá, đè chết thiếp rồi.”
Dận Chân nghe vậy cũng không thèm để ý, động tác ngược lại càng thêm thô lỗ, bị cấm dục quá lâu đã khiến hắn giờ phút này không có khả năng dừng lại.
“Có hơi lớn!” Hài lòng nhìn đôi gò núi rõ ràng đã lớn lên rất nhiều, trên mặt nam nhân lộ ra nụ cười đắc ý.
Điềm Nhi bị hắn xoa nắn cũng động tình, chẳng biết lúc nào y phục trên người đã bị lột sạch ra.
Vùi đầu vào nơi trắng nộn kia, nam nhân ngâm rên nói: “Trên người có mùi sữa tanh.”
Điềm Nhi nắm chặt đầu ngón tay, nghẹn ngào nói: “Đừng hút... đó là đồ ăn của con a...”
Nam nhân nghe vậy, chẳng những không để ý tới, động tác ngược lại càng thêm phóng đãng.
Hai người đã lâu chưa làm chuyện phòng the, lần này, tất nhiên là như cuồng phong mưa rào, không ngừng lăn qua lăn lại rất lâu rất lâu mới xem như là ngừng lại.
Ngày hôm sau tỉnh lại, Dận Chân đã sớm không thấy bóng dáng đâu. Cả đêm hoan ái, khiến cả người Điềm Nhi rã rời mệt mỏi kinh khủng, nhưng hôm nay còn có cả đống chuyện chờ xử lý, không nên nằm lỳ, đành phải cố lê thân thể khó chịu đứng lên trang điểm, lúc đang chuẩn bị, Tiền ma ma đã ôm Tám Cân đi tới.
Tiểu tử kia hình như cũng vừa tỉnh dậy, tâm tình đang khó chịu, Điềm Nhi vừa đùa một tẹo liền chu cái miệng nhỏ oa oa khóc lên.
“Được rồi, được rồi, Tám Cân đừng khóc, đừng khóc, ngạch nương đây a!” Điềm Nhi bế tiểu tử kia vào lòng, nhẹ nhàng đung đưa, thằng bé này vừa mới đầy tháng rõ ràng hung mãn hơn lúc mới sinh, ngay cả tiếng khóc cũng như sét đánh, vang to khủng khiếp.
Nghe thấy thanh âm dỗ dành dịu dàng của mẫu thân, tiểu tử kia ngoẹo đầu qua, ủy khuất sụt sùi vài cái, sau đó liền trừng cặp mắt to đen bóng nhìn chằm chằm vào “kho lúa” của mình.
Thằng bé đói rồi!
Ban đầu, Điềm Nhi vốn cũng không tính tự mình cho con bú, nhưng lần trước ngạch nương đến, dặn dò nàng tốt nhất nên thỉnh thoảng cho con bú một chút.
“Con và ca ca lúc trước đều là ngạch nương tự cho bú đấy, đặc biệt là con, ngày bé thân thể không tốt lại không chịu bú sữa của bà vú, ngày ngày ta đành phải tự cho con bú còn không nói, sau đó thân thể con quả nhiên tốt hơn nhiều, cũng bắt đầu dần dần khỏe mạnh hơn.”
Nhớ đến lời ngạch nương, Điềm Nhi bèn quyết định cũng làm như vậy. Chính là tiểu tử béo Tám Cân này rất tham ăn, chút hàng tích trữ của Điềm Nhi chỉ có thể thỉnh thoảng đảm đương bữa sáng, bữa ăn khuya mà thôi.
Cố ý xoay người đi, Điềm Nhi mở rộng vạt áo mình ra, tiểu tử kia tức khắc sáp tới.
Điềm Nhi hít hà, rên lên một tiếng, khiến San Hô vội hỏi làm sao vậy? Sắc mặt Điềm Nhi đỏ bừng, lắc lắc đầu, ý bảo không có gì.
Sao nàng có thể không biết ngượng mà nói, vì tối hôm qua, cha thằng bé hút dữ quá, khiến đôi thỏ ngọc của nàng muốn rách da chứ.
Hầu hạ tiểu tổ tông xong rồi ăn sáng, Phỉ Thúy chợt vội vội vàng vàng đi vào.
“Làm gì mà kích động như vậy?” Điềm Nhi cau mày nhẹ giọng hỏi.
Phỉ Thúy ngay cả lễ cũng chưa kịp hành, rảo bước nhanh đến bên tai Điềm Nhi, cúi đầu, mấp máy miệng thì thầm.
“Cái gì?” Điềm Nhi nghe xong liền biến sắc, đứng bật dậy: “Em nói thật sao?”
Phỉ Thúy gật đầu một cái thật mạnh.
Sắc mặt Điềm Nhi vài phen thay đổi, cuối cùng cắn răng một cái nói: “Đi, ta muốn đích thân đi qua xem sao.” Dứt lời, liền dẫn đám người San Hô, Phỉ Thúy, Tiểu Hỉ Tử, thẳng đường đến tiểu viện hướng đông.
Hương Ảnh viện là một sân viện nhỏ ở phía đông phủ Tứ bối lặc, là nơi ở của cách cách Triệu Giai thị, từ khi Điềm Nhi vào cửa còn chưa tới đây một lần nào.
“Thỉnh an phúc tấn.”
Điềm Nhi dừng lại cước bộ, nhìn hai nữ nhân đứng trước mặt, khẽ gật đầu nói: “Lý muội muội, Tống muội muội.”
Lý thị nhìn dáng người dung nhan càng thêm mặn mà của Điềm Nhi, lại nhớ tới việc đối phương đã sinh con trai trưởng cho Dận Chân, một nỗi ghen ghét không tự chủ vụt qua trong mắt. Nhưng hiện tại Điềm Nhi vừa có địa vị lại được sủng ái, suy cho cùng nàng cũng không dám quá mức càn rỡ, liền nắm thật chặt khăn thêu trong tay, làm bộ lau khóe mắt nói: “Phúc tấn, Triệu Giai muội muội bây giờ trông thật đáng thương, xin ngài thương xót, cứu muội ấy một mạng đi.”
“Ngươi biết chuyện Triệu Giai cách cách đổ bệnh?” sắc mặt Điềm Nhi phát lạnh nói: “Vậy tại sao không sớm báo cho ta biết?”
Sắc mặt Lý thị khẽ cứng đờ.
“Phúc tấn minh giám, thiếp thân cũng mới hay tin sáng nay. Bởi thế cho nên mới kéo Tống tỷ tỷ qua xem sao.” Lý thị nháy mắt với Tống thị đứng bên cạnh.
Tống thị hơi gật đầu.
Điềm Nhi không thể bác bỏ liếc nhìn hai người họ, nhưng lúc này cũng mặc kệ phản ứng của họ, chỉ nhấc chân bước vào trong phòng, mới vừa đi tới dưới mái hiên, chợt nghe thấy tiếng la hét ầm ỹ bên trong, thỉnh thoảng còn xen lẫn tiếng kêu khóc của nữ tử.
Đám nô tài vừa thấy Điềm Nhi tiến vào, tất cả liền quỳ xuống đất thỉnh an. Điềm Nhi cũng không để ý, chỉ phóng tầm mắt lên giường hẹp. Liền thấy trên đó nhô lên một đụm chăn cao cao.
Điềm Nhi không dám đi tới gần, chỉ đứng cách một khoảng, lên tiếng gọi: “Triệu Giai muội muội?”
Đụm chăn kia run bắn lên, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng khóc thút thít hoảng sợ của nữ tử. Điềm Nhi lại gọi hai tiếng, nhưng Triệu Giai thị chỉ nhất mực co lại vào trong, không dám chui ra.
“Tiểu Hỉ Tử.” sắc mặt Điềm Nhi nghiêm nghị ra lệnh: “Đến xốc chăn lên.” Hôm nay nàng nhất định phải tận mắt xem xem, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
“Dạ!”
Tiểu Hỉ Tử tiến lên vài bước, mặc kệ bóng người giãy dụa trên giường, giơ tay lên liền giật phăng tấm chăn kia ra.
Loáng một cái, một bóng người liền lăn xuống giường. Nàng tóc tai bù xù, trên người chỉ mặc áo đơn, co rúm người lại, chặt chẽ che lại khuôn mặt mình. Chỉ có tiếng kêu khóc kia, không ngừng vang lên, khiến người nghe thấy trong lòng liền sinh ra cảm giác tuyệt vọng.
“Triệu Giai muội muội...” Điềm Nhi nhẹ nhàng nói: “Không sao, ta đã mời thái y đến. Cho dù muội bị bệnh gì cũng sẽ chữa trị được, bây giờ muội ngẩng mặt lên cho ta xem xem.”
Ước chừng cũng biết mình không thể tránh khỏi, Triệu Giai thị run rẩy vài cái, sau một lúc lâu, mới chậm rãi ngẩng đầu lên.
Nàng vừa ngẩng đầu lên, phần lớn người trong phòng đều hít vào một ngụm khí lạnh.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Triệu Giai thị, không còn thanh tú xinh đẹp như xưa, mà nổi lên một đám mụn mủ phủ đầy cả gương mặt, khiến nàng trông kinh khủng làm người ta ghê tởm.
Hai người Tống, Lý ngay lập tức liền lui về phía sau mấy bước, vẻ mặt sợ bị lây nhiễm.
Điềm Nhi trong lòng cũng sợ hãi, vừa nãy nghe Phỉ Thúy báo lại, nói Triệu Giai thị có khả năng là bị “bệnh đậu mùa” nàng vốn không tin, nhưng hiện tại...
“Phúc tấn... Phúc tấn... Cứu ta... Mau cứu ta...” Đối mặt với ánh mắt của mọi người, tinh thần của Triệu Giai thị đã gần như sụp đổ, dung mạo của người con gái là thứ quan trọng nhất, mà bây giờ gương mặt nàng lại trông kinh khủng như thế này. Càng quan trọng hơn là, phúc tấn đã biết nàng bị bệnh đậu mùa, sẽ đối với nàng thế nào? Phải chăng sẽ tùy tiện tìm một chỗ tống nàng đi, để nàng tự sinh tự diệt? Càng nghĩ như vậy, Triệu Giai thị lại càng sợ hãi.
Bên tai nghe tiếng van xin đầy đau khổ của Triệu Giai thị, trong lòng Điềm Nhi cũng không khỏi nổi lên rõ rệt, quay qua nói với đám nô tài đang quỳ: “Đều nhìn cái gì nữa, còn không mau đi đỡ chủ tử của các ngươi lên... thái y trong cung sẽ lập tức tới ngay, Triệu Giai muội muội, ngươi ở hiền gặp lành, nhất định sẽ không có chuyện gì.”
Loại bệnh đậu mùa này có tính truyền nhiễm cực lớn, nếu phát sinh đồng loạt, rất dễ dàng lan rộng ra xung quanh. Vì trước đây Điềm Nhi đã từng bị, cho nên cũng không lo lắng bị nhiễm lại, nhưng người chung quanh thì không chắc được.
Đặc biệt là Tám Cân.
Trong lòng Điềm Nhi chợt giật thót, Tám Cân còn nhỏ như vậy, là dễ bị lây nhất.
“Triệu Giai muội muội thật đáng thương!” Lý thị cúi đầu, nhỏ giọng khóc lên: “Nàng vẫn luôn là một cô nương tốt bụng thiện tâm, cớ sao ông trời lại khiến nàng chịu tội như vậy a.”
“Đúng vậy a.” Tống thị bên cạnh cũng theo sát sau, đỏ mắt nói: “Phúc tấn, ngài nhất định phải cứu nàng a.”
Điềm Nhi nghe xong cố gắng đè nén ưu tư trong lòng, hãy còn nhẫn nại nói: “Đó là tất nhiên.”
Đang nói chuyện, bên ngoài liền tới báo thái y đã đến.
“Lão thần thỉnh an phúc tấn, phúc tấn vạn phúc kim an.”
Điềm Nhi vội vàng nói: “Hứa thái y không cần đa lễ, mau xem xem Triệu Giai muội muội thế nào.”
Hứa thái y nghe vậy liền đứng lên, bước nhanh đến bên giường.
Điềm Nhi thấy thái y đã bắt đầu xem mạch cho Triệu Giai thị, lúc này mới xoay người nói với Tống, Lý: “Bây giờ thái y đã tới rồi, chuyện tiếp theo cứ giao cho ông ấy xử lý, các ngươi đi về trước đi, tránh gây trở ngại cho Hứa thái y chẩn trị.”
Lý thị nghe vậy, há miệng toan muốn nói gì, lại bị Tống thị bên cạnh khẽ lôi kéo. Điềm Nhi kéo căng mặt, chỉ làm như không nhìn thấy.
Sau khi hai người họ đi khỏi, Điềm Nhi liền xoay người ra khỏi phòng ngủ, đi tới gian ngoài. “Tiểu Hỉ Tử, gọi tất cả nô tỳ hầu hạ bên cạnh Triệu Giai cách cách đến đây.”
“Dạ.”
Một lát sau, bốn tiểu nha hoàn đã quỳ trên mặt đất.
Điềm Nhi nhìn lướt qua, trầm giọng hỏi: “Ai có thể nói cho ta biết, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.”
Mấy tiểu nha hoàn đã sớm sợ hãi đến bay cả hồn vía, thấy phúc tấn chủ tử lạnh mặt hỏi, tất cả đều anh anh khóc lên.
Điềm Nhi thấy thế chau mày một cái, lập tức chỉ một nha hoàn trong đó, hỏi: “Ngươi tên là gì.”
“Nô, nô tỳ Tiểu Lan ạ.”
“Ngươi không cần sợ, ta hỏi ngươi, chủ tử nhà ngươi bắt đầu nổi những thứ kia trên mặt từ khi nào.” Nhiều bọc mủ như vậy, khẳng định không chỉ mới nổi lên trong một hai ngày.
Tiểu Lan nghe xong cả người càng run rẩy kịch liệt, chỉ mãi khóc, cũng không trả lời.
“Chủ tử hỏi ngươi nói đi chứ, bị điếc sao?” Tiểu Hỉ Tử tiến lên một bước, sắc giọng đe dọa: “Đám nô tài các ngươi, một chút quy củ cũng không có, dứt khoát lôi tất cả ra ngoài đánh chết cho rồi.”
“Phúc tấn tha chết, phúc tấn tha chết...” Tiểu Lan không ngừng bang bang dập đầu nói: “Nô tỳ sẽ nói hết.”
Chương 25: Đưa đi
“Khoảng hơn nửa tháng trước, trên mặt cách cách có nổi lên ít mụn cơm đỏ.” Tiểu Lan nghẹn ngào nói: “Ban đầu chỉ cho là bị nhiệt qua vài ngày liền hết. Ai ngờ, đám mụn đó chẳng những không lặn bớt, ngược lại càng ngày càng lan ra nhiều, càng lúc càng lớn, cũng càng ngày càng ngứa. Lúc ấy cách cách mới sợ hãi, nhưng ngài ấy không dám cho ai biết, bèn sai nô tỳ ra ngoài mua chút thuốc bôi mặt về... Sau đó, đám mụn nhọt kia lại bắt đầu nổi mủ, đám hạ nhân liền nói, cách cách đây là bị đậu mùa... Phúc tấn, phúc tấn, là cách cách không cho chúng nô tỳ nói ra, cách cách nói, nếu ai đem việc này truyền ra ngoài, sẽ đánh chết...”
Điềm Nhi càng nghe sắc mặt càng trở nên nghiêm trọng. Trong khoảng thời gian này, nàng chỉ chăm chăm lo chuyện đầy tháng của Tám Cân, ít để ý đến đám người trong phủ. Không ngờ thế mà lại xảy ra sơ xuất lớn như vậy, nếu không phải Phỉ Thúy tỉnh táo, nghe được chút tiếng gió, có lẽ nàng ta còn muốn giấu giếm thêm vài ngày không chừng.
“Một đám không hiểu chuyện!” Điềm Nhi mặt mày lạnh lẽo nói: “Loại chuyện này mà cũng có thể giấu được?”
Triệu Giai thị có suy nghĩ gì, nàng cũng biết rõ. Đơn giản là sợ mình nhân cơ hội này mà tống nàng ta đi, cho nên tạm giấu một ngày lại một ngày, lúc đó có thể tự nhiên khỏi hẳn thì càng tốt. Nhưng nàng ta cũng không ngẫm lại, nếu quả thật là bệnh đậu mùa, vậy phủ này nhiều người như vậy làm sao bây giờ, chẳng lẽ chỉ vì mình mà không xem tánh mạng người khác ra gì sao.
Đương lúc Điềm Nhi càng nghĩ càng tức giận, càng nghĩ càng sợ hãi, bên ngoài lại vang lên tiếng vấn an liên tiếp: “Nô tỳ / nô tài thỉnh an gia.”
“Gia...” không ngờ Dận Chân lại đột nhiên xuất hiện, Điềm Nhi hơi sững sờ.
Quét mắt một cái, thấy hốc mắt tiểu thê tử có chút đỏ, sắc mặt nam nhân vốn âm trầm lại càng khó coi hơn.
Điềm Nhi đã tỉnh hồn lại, vội đứng lên, hành lễ với nam nhân một cái.
Dận Chân tự mình đỡ nàng dậy. “Đừng sợ.” Hắn nói.
“Có gia ở đây, thiếp cái gì cũng không sợ.”
Hai vợ chồng nhìn nhau, định muốn nói gì đó, thì Hứa thái y đã khom người đi ra từ trong phòng. Mắt thấy Dận Chân đến, Hứa thái y lập tức quỳ xuống dập đầu nói: “Lão thần thỉnh an Tứ gia.”
“Đứng lên đi.”
“Tạ Tứ gia.”
Dận Chân cùng Điềm Nhi chia ra ngồi ở chủ vị, một lát sau mới trầm giọng nói: “Triệu Giai thị thế nào rồi?”
“Hồi bẩm Tứ gia!” Hứa thái y rõ ràng có chút sợ Dận Chân, trả lời phi thường cẩn thận, lão nói: “Trên mặt Triệu Giai cách cách nổi mấy thứ kia, theo như thần thấy, không phải là bệnh đậu mùa.”
“A?” Dận Chân nhướn mày, bộ dạng không hề phủ nhận.
“Chứng bệnh đậu mùa, thường kèm theo nhiệt độ cao, khiến thân thể suy nhược, tinh thần hoảng hốt, vả lại tốc độ phát bệnh cực nhanh. Nếu bị nhiễm thì không đến nửa ngày sẽ có biểu hiện, mà thời gian Triệu Giai cách cách phát bệnh lại kéo dài tới hơn mười ngày, đồng thời cũng không có những biểu hiện kể trên, cho nên theo như thần thấy...” Hứa thái y nói: “Thay vì nói là bệnh đậu mùa, không bằng nói là trên da bị dính thứ gì đó không sạch sẽ.”
Điềm Nhi vừa nghe không phải là bệnh đậu mùa, không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Nhưng Hứa thái y còn nói, kia có thể là thứ gì đó “không sạch sẽ”, trong lòng không khỏi xoắn lại. Dù sao, mặt của Triệu Giai thị thật sự rất dọa người.
Dận Chân gần trung niên, mới có một đứa con trai. Có thể không chút khoa trương mà nói, hắn xem Tám Cân đều quan trọng hơn mọi thứ. Mà hôm nay vừa hạ triều, hắn chợt nghe tin Triệu Giai thị có khả năng bị bệnh đậu mùa. Lúc ấy trong lòng liền căng thẳng, phải biết rằng, trẻ em cơ thể yếu ớt, tí xíu gió thổi cỏ lay cũng có thể khiến chứng bệnh dịch kia cực dễ dàng lây bệnh. Nếu chẳng may Tám Cân lây phải... nghĩ tới đây, liền có thể tưởng tượng được cơn thịnh nộ trong lòng Dận Chân, trong mắt hắn, chuyện Triệu Giai thị giấu mà không báo thực sự là tội đáng chết.
Mắt thấy Dận Chân sắc mặt âm trầm, không khí càng ngày càng ngưng trệ, mọi người trong phòng đều nín thở, không dám gây ra chút động tĩnh. Sau một lúc lâu, vẫn là Điềm Nhi dẫn đầu phá vỡ cục diện bế tắc.
“Gia?” Nàng nhẹ giọng gọi.
Hàn quang trong mắt Dận Chân lóe lên, đột nhiên nói với đám người Tiểu Lan quỳ dưới đất: “Thân là nô tài lại không hầu hạ chủ tử cho tốt, còn cần các ngươi làm gì, người đâu, lôi xuống đánh chết.”
“Gia tha mạng, gia tha mạng a...” Mấy tiểu nha hoàn nghe xong, sợ vỡ cả mật, không ngừng dập đầu kêu khóc.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian